Nghe tiêu đề, có khi anh em lại nghĩ tôi vừa bỏ việc phạm pháp hay mới ra tù
Nhưng thật ra ”hoàn lương” với tôi đó là ngày chính thức thay đổi mô hình kinh doanh từ đi buôn vặt sang khởi nghiệp thật sự, bỏ con đường mòn sang đường lộ chính, bước công khai ra bên ngoài để làm ăn chuẩn chỉnh.
Tôi chưa từng nghĩ mình làm doanh nhân, bời từ hồi đi học thì bố mẹ vẫn hướng tôi làm bác sỹ, hoặc làm cái gì đó trong nhà nước. Nhưng đời xoay vần, tôi học kinh tế, và đi buôn từ khi còn học năm nhất năm hai. Và chẳng hiểu sao lại vô cùng hợp, duyên trong việc buôn bán này.
Đáng ra nếu không đi buôn sớm thì đã không cần phải ”hoàn lương”

Những ngày đầu buôn điện thoại cũ, tôi kiếm được rất khá
Bởi đi buôn sớm, tự nhiên kiếm được tiền cũng sớm. Từ đó đầu óc tư duy luẩn quẩn quanh chuyện mua rồi bán, lao đầu như thiêu thân làm lụng chứ chẳng có chút định hướng nào. Đồng tiền trước mắt làm cho bản thân không có thời gian chững lại để nghĩ, và cứ tự cuốn vào hành trình ấy. Tư duy đi buôn thì ngắn hạn, mô hình kinh doanh cũng thiếu bền vững, đốt mất 6-7 năm đầu tiên sau khi vào đời, ngoài việc kiếm được chút tiền, chút kinh nghiệm làm sale, thì mọi thứ còn lại đều trống rỗng. Còn nếu như được đi theo lộ trình chuẩn chỉ, hoặc ai dẫn dắt thì tôi đã có thể làm kinh doanh bài bản và đúng nghĩa hơn, không phải đánh đổi quá nhiều thời gian không đâu vào đâu.

Cho tới khoảng 2019, tôi đã chợt giật mình khi nhìn thấy 1 số anh em trước đây có những thời điểm mình còn hướng dẫn họ, xuất phát điểm chậm hơn mình, nhưng chỉ 2-3 năm đúng hướng, họ đột phá thật sự khiến mình bất ngờ và tự nhiên trở nên hoang mang, tôi tự đặt cho mình câu hỏi: ”Suốt bao năm qua mày đã làm gì”?
Và giai đoạn đó là lúc tôi phải nhìn lại chính mình, việc buôn bán của mình cũng chỉ là đốt sức, kiếm tiền bằng cách trung gian kiếm lời chút đỉnh chứ nó chẳng phải là làm kinh doanh, và chẳng có cơ hội nào ở đó để mình phát triển cả, nói đơn giản thì mình chỉ là người đưa đò trong 1 giai đoạn, nếu có thuyền, có phà, có cầu thì sẽ không còn giá trị nào cả.
Khoảng thời gian 2019 là quãng thời gian mà tôi đã đặt câu hỏi trong đầu liên tục, cảm thấy bứt rứt, và muốn thay đổi.
Bởi, với cách thức tôi đã làm, chỉ đơn giản là kiếm tiền, và cũng chỉ là 1 số tiền vừa phải, khá khẩm hơn so với đi làm công, nhưng bấp bênh vô định, và đầy rủi ro.
Tôi muốn mình đi xa, và với cách cũ nếu tôi cố gắng đẩy nó lên thì nó lại ”đi xa” theo nghĩa khác, và sau vài lần thử nghiệm thì tôi lại phải quay đầu vì thất bại. Tôi nhận ra không phải mình tệ, mà mình chọn nhầm sản phẩm, mô hình mất rồi.
Cảm giác chán nản với vòng luẩn quẩn cũ, đã có lúc tôi nghĩ rằng, mình có nên bám trụ lại Hà Nội. Bởi ở đây nếu bạn muốn phát triển thì phải ”vượt trội” và kiếm được số tiền thật sự lớn, chứ dăm ba tỉ thì hàng xóm xung quanh ai chẳng có, mỗi cái nhà là một đống tài sản rồi – nếu mình chỉ kiếm được 1 cái nhà như hàng xóm thì nên về quê sẽ có cuộc sống đỡ vất vả hơn nhiều. Đã phải rời bỏ quê hương thì nên làm được điều gì đó, còn không thì quay về với mẹ cha tốt hơn rất nhiều.

Ở thủ đô, nếu không làm được điều gì thật sự vượt trội thì về quê vẫn là lựa chọn tốt
Tôi cũng ấp ủ từ lâu chuyện tạo ra một sản phẩm, thương hiệu gì đó của riêng mình, vừa là thỏa mãn sở thích cá nhân, một mơ ước thủa nhỏ, và cũng hi vọng có sự tự hào nào đó, xa xôi hơn thì tạo ra nhiều tiền.
Cộng dồn những thứ áp lực, buồn chán, mơ ước…..tôi đã quyết định dừng chuyện buôn bán cũ, cho dù lúc ấy tháng vẫn kiếm hàng trăm triệu đủ nuôi vợ con, sống ổn. Và tôi quyết tâm tạo ra thương hiệu công nghệ riêng mình.
Trở ngại ban đầu là tiền. Dù cho tôi vẫn đang kiếm được tiền từ việc đi buôn, nhưng tiền thật sự cầm trên tay thì chẳng có là bao, có một đống hàng tồn nằm trong kho chờ tôi xử lý. Mà nếu xử lý được nhanh thì nó đã chẳng phải là ”tồn”, cần có tiền để làm dự án mới, và trong lúc làm thì song song xử lý đống hàng cũ.
Tôi quyết định bán luôn chiếc xe ô tô đang đi, may mắn là đúng thời cô vít, xe cũng chẳng cần dùng tới, và quyết định lần đầu tiên trong đời đi vay hơn 1 tỉ để sản xuất lô hàng đầu tiên.
Việc đi thuê sản xuất, tạo ra thương hiệu riêng tôi chưa từng làm, tôi sợ.
Sợ rằng đang vay nợ không bán được lấy gì mà trả
Sợ rằng đối tác họ lừa mình
Sợ rằng ra thị trường chẳng ai chấp nhận….
Và sợ rằng bỏ hết những thứ đang ổn đi để làm cái mới thì lấy gì nuôi vợ con
Nhưng thật may mắn khi tôi có một người anh thân thiết là anh Hoàng, cũng là ”đồng nghiệp”, anh em trao đổi ý tưởng, và anh động viên rằng: Nếu không bán được, anh sẽ giúp bán cùng, cùng lắm anh em bán lỗ là thu được tiền về. Nhưng nó lại là động lực vô cùng lớn để tôi quyết định làm tới cùng, vì coi như có lối quay đầu nếu thất bại.

Nếu không có anh Hoàng động viên, tôi có thể đã không dám quyết liệt, và khi tôi dám quyết liệt đã mở ra con đường mới cho cả 2 anh em
Cuối 2020 thì tôi ra được sản phẩm, và may mắn thành công ngay khi ra mắt.

Từ chuyện này, anh Hoàng và tôi cùng nhau quyết tâm tạo ra con đường cho riêng mình, 2 con đường nhưng chung 1 lối.
Và anh em hay gọi đùa nhau đó là hoàn lương.
Bởi chúng tôi thoát ra khỏi Lối tư duy buôn bán thông thường, không kiến thức nhiều mà chỉ là mánh lới, kinh nghiệm
Thoát ra khỏi cảnh làm ăn không kiểm soát, không tương lai, chỉ cày cuốc
Tìm ra được con đường chính đáng, chuẩn mực, đúng chính sách
Và có cơ hội để đi xa hơn
Có thể tạo được doanh nghiệp của riêng mình, công khai và được xã hội công nhận

Hoàn lương với tôi là như vậy! Và vẫn cố gắng hàng ngày để hoàn thiện từng phần từng phần.
Vậy bạn đã và đang thay đổi theo hướng nào rồi?





