Cái hồi chưa có mạng xã hội, thời gian trôi có lẽ lâu hơn bây giờ.
Hồi ấy chẳng có nhiều thứ mà ghi lại ký ức mỗi ngày, không thiết bị điện tử, thời gian cảm giác chậm đi, và cũng có thể là hồi ấy vô lo vô nghĩ, cuộc sống êm đềm….
Nhưng khi mạng xã hội ra đời, chúng ta mỗi ngày có cơ hội được nhìn lại chính mình của cách đây nhiều năm qua những stt cũ, những hình ảnh ”úp phây”, tự ta nhìn thấy các giai đoạn trong đời đã trải qua.
Nhưng! nó mới chỉ như ngày hôm qua.

Năm 2011 chú chó này là chú chó con, nhưng nó mất 6-7 năm trước rồi
Từ ngày tôi bước chân ra Hà Nội đi học tới giờ đã hơn 10 năm, nhưng quãng thời gian này với tôi chỉ như một cái chớp mắt, 1 thập diễn ra vẫn còn in nguyên trong tâm trí. Và tôi nghiệm ra rằng thời gian đang trôi quá nhanh hơn những gì mình nghĩ.
Nó cũng có nghĩa là nếu làm việc chăm chỉ, cố gắng ta cũng sắp chạm tới thành quả rồi
Và song song với đó là nhiều thứ cũng đang dần mất đi như tuổi trẻ, sức khỏe, người thân…..
Quãng thời gian sau từ 20-30 tuổi đã nhanh đến vậy, nhưng sau 30 tuổi còn đáng sợ hơn, khi mà guồng quay cuộc sống quay với tốc độ cao hơn rất nhiều, cơm, áo, gạo, tiền, gia đình con cái, trăm vàn nỗi lo, chưa kịp ngoảnh đi đã bạc mái đầu.
Ngày ra trường tôi mơ hồ về tương lai, chỉ biết làm cặm cụi kiếm tiền. Rồi cứ chăm chỉ làm học hỏi, kiên trì như vậy sau vài năm tôi đã có những thứ nhiều hơn cả trong đầu từng mong muốn. Và có một điểm tựa để tiếp tục hành trình cho 20-30 năm tiếp theo.
Nhưng vài năm đó tôi quay lại nhìn, con tôi đã lớn, còn bố mẹ tôi đã già đi trông thấy, và nhiều người xung quanh tôi đã chỉ còn là ký ức.
Tôi ra đường ko được gọi bằng em, bằng anh, mà đã rất nhiều người gọi tôi là chú!
Có nhiều lời hứa vẫn dang dở chưa thực hiện, có nhiều mong muốn vẫn đang để ở dạng chờ….Nhưng liệu người thân có thời gian chờ, hay chính chúng ta có chắc chắn có cơ hội để làm nó hay không?
Nhiều lúc vì mệt mỏi, vì muốn ”qua giai đoạn này”, ”cố gom thêm một chút” mà ta đang để thời gian tiếp tục trôi đi.
Rồi nhiều lúc tôi đã bừng tỉnh, khi thấy cha mẹ tôi thật sự đã già đi rất nhiều, sức khỏe đi xuống trầm trọng, rồi một vài người quen, người bạn từ giã cõi đời. Tiền để làm gì, hư danh để làm gì, khi đã bỏ qua nhiều cơ hội để chăm sóc, hay làm điều gì đó cho những người đồng hành cũng mình suốt nửa cuộc đời đã qua, ta đã làm được gì cho họ, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Và rồi tính cách trì hoãn, hay bản tính lười nhác sẽ thấy hậu quả sau 5-10 năm, khi những người cố gắng chăm chỉ đã đi được quãng đường xa, và họ đã có kinh tế, hoặc trình độ rất khác. Xuất phát điểm như nhau, nhưng liệu bây giờ có đứng cùng vị trí như nhau nữa hay không?
Quy luật cuộc sống là vậy, thời gian luôn phũ phàng như vậy. Hãy nhanh chóng đặt mục tiêu, hãy mạnh mẽ quyết liệt, đừng sống mờ nhạt nữa. Kiên trì, bền bỉ, tập trung để có thành quả, quay trở lại với gia đình, bạn bè làm những điều nên làm….Và chẳng thể biết đời ai dừng lại, ai ra đi, cũng biết đâu ta lại chia tay chặng đường trước, hãy luôn cố gắng làm và để lại theo từng phút giây vẫn còn tồn tại trên đời. Đừng để tới 1 ngày nào đó ân hận tới mãi về sau.